Liên hệ ngay với Thanh Nguyen

CIRCLE IN THE SAND | BELINDA CARLISLE

Em vội vàng đến, rồi vội vàng ra đi. Bóng dáng người khuất dần nơi phương trời xa lạ. Gió rét lạnh căm xen lẫn vị mặn nồng của biển đang len lõi trong từng ngõ ngách tâm hồn kẻ si tình. Nỗi mất mát quá lớn, quá da diết khiến trái tim này thổn thức đớn đau. Dù phút chốc gặp nhau để rồi cách xa muôn trùng nhưng anh vẫn mãi tin tưởng và đợi chờ em nơi đây. Người yêu hỡi có nghe chăng sóng biển thì thầm gọi tên chúng ta trong âm hưởng nồng nàn của “Circle in the sand”.



Kể từ khi vị thần tình ái trong thần thoại Hy Lạp giương cung bắn những mũi tên tình yêu đầu tiên thì những trái tim rung động, xao xuyến không ngừng tìm đến với nhau. Hay như thuở ban sơ tạo dựng trời đất, Thượng đế đã không ngần ngại tạo ra người nam (Adam) và người nữ (Eva). Họ chính là “nửa phần” của nhau, mãi đuổi bắt nhau trong trò chơi trốn tìm, để rồi một lúc nào đó “không còn là hai mà là một xương một thịt” tồn tại vĩnh hằng.

Thật khó có thể xác định tình yêu bắt nguồn từ đâu và đi về đâu. Nhưng một điều chắc chắn rằng nó đang hiện hữu, nảy nở mãnh liệt trong cuộc sống đa dạng, đầy sắc màu dưới nhiều hình thức, biểu tượng khác nhau. Và tôi đã bị chinh phục hoàn toàn bởi biểu tượng tình yêu độc đáo đến bất ngờ trong “Circle in the sand” được sáng tác vào những năm 80 của thế kỷ XX

Circle in the sand, round and round
Never ending love is what we’ve found
And you complete the heart of me
Our love is all we need

“Vòng tròn trên cát” không điểm khởi đầu, không điểm kết thúc thể hiện “tình yêu trường tồn mà chúng ta tìm kiếm”. Còn gì tươi đẹp và ý nghĩa hơn thế! Không cần thổ lộ với nhau bằng nhiều ngôn từ mỹ miều, âu yếm hay lãng mạn quá mức, nhưng lứa đôi yêu nhau đã khắc họa được tình cảm chân thực của mình với vòng tròn trên cát biển thật mộc mạc, đơn sơ ẩn chứa niềm hạnh phúc thiêng liêng cao quý.



Mỗi người trong chúng ta, ai cũng có quan điểm riêng cũng như cách nhìn nhận khác nhau về tình yêu lứa đôi: với ai kia thì đó chỉ là gia vị góp phần làm phong phú cho cuộc đời, có người lại sống hết mình vì yêu, trong những trái tim băng giá thì tình yêu chỉ là phù phiếm, thoáng qua, … Và “em đã chiếm lấy trái tim tôi”. Với đôi tình nhân đang say nồng trong vòng tay ân ái thì “tình yêu của chúng ta là tất cả những gì anh và em mong muốn khát khao”.

Sundown all around
Walking through the summer’s end
Waves crash baby, don’t look back
I won’t walk away again

Thong dong bên bờ biển trong xanh vào những chiều hè cuối cùng, đôi ta đang mãi gửi lòng mình theo biển cả khơi xa. Tiếng sóng biển ì ầm, tiếng rì rào của gió như sợi dây vô hình nối kết hai nửa trái tim lạnh giá, đơn côi rung lên theo từng cung bậc trầm bổng của “Circle in the sand”. Giai điệu tình yêu trong những thập niên 80 sao mượt mà và trữ tình đến thế! Rung động ấy không mãnh liệt, nồng cháy như vầng dương rực sáng, mà nhẹ nhàng tinh tế như vầng trăng dịu dàng tỏa sáng khắp thế gian trong màn đêm u tối. “Dù cho sóng không ngừng xô bờ”, dù cho buồn vui cuộc đời đẩy đưa đến bến bờ nào, thì “em yêu ơi đừng quay nhìn lại một cách hoảng sợ vì anh không bao giờ rời xa em”.

Ngôi sao may mắn, hạnh phúc sẽ xuất hiện nếu bạn biết kiên trì chờ đợi. Cuộc đời không quá bất công hay thiên vị với ai. Chính tình yêu chân chính là cội nguồn tiếp thêm sức mạnh và nghị lực nâng đỡ chúng ta vượt qua sóng gió cuộc đời. Dù là người bản lĩnh hay yếu đuối thì cả bạn, cả tôi đều không ít lần “vấp ngã”. Điều gì sẽ xảy ra khi vòng tay ấm áp nào đó dìu ta đứng dậy tiếp bước và chữa lành vết thương này? Phải chăng nỗi sợ hãi ban đầu đang được thay thế bởi cảm giác an toàn, bình yên bên sự che chở của “người ấy”.

Oh, baby, anywhere you go
We are bound together
I begin, baby, where you end
Some things are forever

Ca từ trong khúc hát hòa cùng âm vang sóng biển cũng là lời trái tim anh muốn trao đến em: “Bất cứ nơi đâu em đến, chúng ta luôn mãi bên nhau”. Lẽ nào vòng đời luôn đơn giản, trôi chảy như vòng tròn trên cát biển tinh khôi? Chắc chắn là không. Nhưng với niềm tin xác quyết vào tình yêu, yêu đời, yêu người, với hoài bão khát vọng của tuổi trẻ thì không gian khó nào là không thể vượt qua.

“Lửa thử vàng, gian nan thử sức”, “những gì tồn tại mãi mãi” phải được thử thách qua thời gian năm tháng. Điều này đòi hỏi sự cố gắng, nỗ lực không của riêng ai, hoặc anh, hoặc em, mà của chúng ta – hai tâm hồn chung nhịp đập yêu thương. Những khi em mệt mỏi khổ đau, muốn chấm dứt tất cả, anh nguyện làm khởi điểm tiếp tục nét vẽ vòng tròn vô hạn trên cát với niềm ước mong thầm kín: tình yêu lứa đôi sẽ bền lâu mãi mãi như vòng tròn thiêng liêng ấy.

Cold wind, tide moves in
Shiver in the salty air
Day breaks, my heart aches
I will wait for you right here


Em vội vàng đến, rồi vội vàng ra đi. Bóng dáng người khuất dần nơi phương trời xa lạ. Gió rét lạnh căm xen lẫn vị mặn nồng của biển đang len lõi trong từng ngõ ngách tâm hồn kẻ si tình. Nỗi mất mát quá lớn, quá da diết khiến trái tim này thổn thức đớn đau. Dù phút chốc gặp nhau để rồi cách xa muôn trùng nhưng anh vẫn mãi tin tưởng và đợi chờ em nơi đây. Người yêu hỡi có nghe chăng sóng biển thì thầm gọi tên chúng ta trong âm hưởng nồng nàn của “Circle in the sand”.

GHOST OF A ROSE | BLACKMORE'S NIGHT

Em yêu hoa hồng trắng -- màu trắng giản đơn, nhẹ nhàng và êm ái như ngta vẫn nói. Trái tim em cũng mỏng manh, cũng chung thủy và nhẹ nhàng như cánh hồng ấy. Em đã từng khao khát riêng cho mình 1 cánh đồng hồng trắng bất tận để 1 mình em có thể bay nhảy giữa đó. Em vẫn thường tưởng tượng ra cảnh 1 cánh đồng bát ngát toàn hồng trắng. Ở đó, 1 cô gái mặc váy trắng đang tung bay nhảy, thật nhẹ nhàng, mái tóc người con gái ấy dài, khuôn mặt cô ửng hồng, ngẩng lên đón những hương hồng thơm mát đang nhẹ nhàng ôm lấy thân hình tươi trẻ của ấy. Em lại còn thấy anh đang đứng từ xa nhìn lại, anh vui thích khi ngắm nhìn cô gái ấy. Anh cảm nhận được cả thân hình lẫn khuôn mặt và nụ cười người thiếu nữ ấy toát lên 1 vẻ hạnh phúc, 1 thứ hạnh phúc êm ái đến từng tế bào trên làn da mỏng manh ấy. Chỉ có điều em biết cô gái ấy ko phải là em, vì em ko xinh, cũng ko có chút gì đc như cô gái ấy... Nhưng ko hiểu sao em lại thấy trong mắt anh khi nhìn người con gái đó là hình ảnh của em. Ánh mắt anh trìu mến và yêu thương.

Tôi và em, hai con người khác xa nhau về hoàn cảnh và tính cách. Em tự do sống trong căn nhà mà chẳng bữa ăn nào được đầy đủ mọi thành viên. Cha mẹ tôi đều làm nghề giáo, sống nhẹ nhàng và nho nhã. Tôi thích những chốn bình yên, thích cafe Trịnh trầm ngâm hoài cổ. Em thích những nơi đông đảo quần chúng, thích quán cafe Rock đầy khói thuốc lá đến mùi nồng hôi, nhạc mở to chan chát và lắc lư trong cuồng say điệu nhạc. Tôi và em, hai thế giới khác nhau, ấy mà lại gặp nhau, lại yêu nhau, chỉ bởi vì loài hoa hồng trắng.

Tình cờ chúng tôi gặp nhau trong đám cưới một người bạn. Cô nàng cắm hoa cưới đã vứt đi 1 bó hoa hồng trắng qua mặt chúng tôi - những người bạn của cô dâu chú rể đến sớm để giúp chuẩn bị. Tôi nhặt lại bó hoa cũng là lúc chạm vào tay một cô gái. Cô gái ấy mỉm cười “Hoa đẹp thế này mà bỏ đi? Đúng là chỉ còn có 2 người là có lòng yêu cái đẹp!”. Tôi phì cười sau khi nghe em nói vậy.

 

Sau đám cưới đó, em chủ động cho tôi số điện thoại. 3 tháng sau đám cưói đó, em chủ động ngỏ lời yêu tôi. 6 tháng sau đám cưới đó, em tặng cho tôi một bó hoa hồng màu trắng.

- Màu trắng là tượng trưng cho sự thanh khiết em ah!

- Còn em thích màu trắng vì em thích sự đơn giản. Mà anh có biết, sự đơn giản nhất trên đời này là gì không?

Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Em dựa mạnh vào lòng tôi “Là cái chết”. Tôi bảo em nói bậy. Em cười nguệch miệng “Vì màu trắng tượng trưng cho sự tang tóc!”.

Mẹ tôi đề nghị dẫn em về nhà. Bà luôn có ý nghĩ rằng, là con gái thì phải biết chơi 1 loại nhạc cụ. Vì thế, em gái tôi được học vĩ cầm từ khi mới 5 tuổi. Tôi mang nỗi băn khoăn này cho em. Em mỉm cười “Em chơi guitar phiêu lắm anh à!”. Trời ơi! Đấy đâu phải là loại nhạc cụ mà mẹ tôi định nghĩa rằng con gái cần biết chơi. Nhưng em không để tâm đến điều đó, em nhảy phóc lên bục, đeo cây guitar vào và đưa tay nhanh mạnh vào những sợi dây đàn, người nhảy lên hừng hực. Tôi ra ngoài, chờ em. 15 phút sau, em ra ngoài, giơ bao thuốc lên mời tôi. Tôi cáu gạt phắt đi “Con gái thì không được hút thuốc! Mẹ anh ghét con gái hút thuốc lá!”. Em rít 1 hơi dài “Đó là style của em rồi. Tại sao con trai được hút thuốc còn con gái thì không?”.

Tôi bỏ đi. Em không cản lại. Em quay vào và những tiếng nhạc chan chúa lại vang lên. Đúng như bạn bè tôi vẫn ngăn cản, thế giới của em và tôi không thể nào hoà hợp. Cho dù là tôi có cố gắng hết sức, thì em vẫn sẽ gạt phăng đi, bởi vì những gì tồn tại trong từ điển cuộc sống của em là bất biến, là duy nhất và cho dù tôi có chen ngang vào cuộc sống của em, thì sẽ không có một gì thuộc về tôi lọt vào cuốn từ điển ấy.

Tôi viết nhật ký, về em, về những cảm xúc của tôi. Và những dòng chữ nhoè đi bởi những giọt nước mắt. Một thằng con trai 24 tuổi mà khóc vì một đứa con gái không nữ tính, không dịu dàng. Mẹ tôi sẽ chẳng thể chấp nhận được điều đó. Nhưng rồi trời xui đất khiến thế nào, tôi lại vô tình để rơi cuốn sổ nhật ký của mình ở bậu cửa sổ giữa cầu thang tầng 2. Mẹ đọc được. Trưa hôm đó, mẹ khuyên tôi rằng mẹ hiểu trong thời hiện đại, chuyện một cô gái đam mê Rock là chuyện bình thường, thậm chí còn thể hiện cái tôi của cô gái ấy. Chỉ là nên khuyên cô gái bỏ thuốc lá, bởi vì hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Việc ấy mẹ sẽ giúp, chỉ cần tôi đưa em về gặp mẹ.

Tôi vui sướng chạy đi tìm em. Phòng tập hát im ỉm buồn rầu sau chiếc khoá to tướng. Đến quán cafe Rock, thấy thông báo đóng cửa. Chạy xe ngược đường về nhà em, chị giúp việc mở cửa “Cô ấy đi rồi. Sang Mỹ. Cô ấy gửi cho cậu cái này”.

“Anh à! Em xin lỗi vì đi mà không nói lời nào với anh. Em gửi lại cho anh bản nhạc mà em thích nhất. Em hy vọng anh cũng sẽ thích nó. Những giai điệu ở folk nhẹ nhàng anh ạ.”

“Promise me, when you see
A white rose you’ll think of me
I love you so, never let go
I will be your ghost of a rose”

Kèm theo lá thư là chiếc đĩa hát. Tôi đưa chiếc đĩa vào chiếc headphone, hình ảnh những bó hoa hồng trắng muốt hiện ra. Trong trắng lắm, dịu dàng lắm mà sao tôi thấy buồn đến vậy? Sau tiếng guitar nhẹ nhàng dạo đầu, giọng hát trong trẻo của em cất lên theo nhịp. Sao giọng hát buồn đến thế hả em? “Đơn giản nhất là cái chết” tôi bất chợt thấy sợ hãi khi nhớ lại câu nói đó của em.

Tôi vội vã đến nhà em lần nữa, chiếc headphone nằm gọn trong túi áo khoác, suốt cả dọc đường đến nhà em, không một giây phút nào là tôi không nghe bài hát đó của em. May mắn tôi gặp được mẹ em ở cổng nhà, sau khi biết tôi là người mà con gái bà yêu, mẹ em đã cho tôi số điện thoại của em. Tôi vội vã gọi sang, đầu bên kia, em nhận ra giọng tôi, không đợi tôi nói gì, em cất tiếng hát:

“Promise me, when you see
A white rose you’ll think of me
I love you so, never let go
I will be your ghost of a rose”

Rồi em nhè nhẹ: “Anh hứa với em nhé!”. Uh, anh hứa. Rồi em cúp máy, không để cho tôi kịp nói thêm bất cứ điều gì.

Từ đó, đều đặn mỗi chủ nhật, tôi nhận được một bó hoa hồng trắng đẹp vô cùng trước cửa nhà. Những bó hoa không biết ai gửi. Không một tấm thiệp nào kèm theo.

Cho đến một ngày, vào ngày kỷ niệm mà em đã tỏ tình với tôi, bó hoa hồng trắng ấy đã kèm theo một tấm thiệp với dòng chữ:

“Promise me, when you see
A white rose you’ll think of me
I love you so, never let go
I will be your ghost of a rose”

Em, tôi biết đó là em. Tôi gọi điện sang Mỹ, chỉ có những tiếng tít dài vang lên. Tôi sang nhà em, họ nói rằng ngôi nhà này đã bị bán đi được một tuần. Họ nói những câu nói rời rạc “nước Mỹ”, “ô tô”, “màu trắng”, “bão”, “núi và biển”, “đường vòng”. Từ hôm đó, tôi không còn nhận được bó hoa màu trắng nào mỗi chủ nhật nữa.

Tôi search khắp các trang tìm kiếm xem ở nước Mỹ có tai nạn nào ô tô nào ở khu vực đó vào hôm cuối cùng em gửi hoa cho tôi hay không. Tôi nhờ bạn bè du học bên đó và những mối quan hệ của họ để hỏi về tin tức của em. Tôi gọi điện thoại sang đại sứ quán Việt Nam tại Mỹ, tất cả những câu trả lời đều không làm cho tôi hài lòng.

Mẹ khuyên tôi đừng buồn nữa. Mẹ, bố và em gái cố gắng làm mọi việc để cho tôi bớt buồn đi. Nhưng tôi không thể. Ngày ngày, công việc mà tôi dành nhiều thời gian nhất là tìm thông tin về em. Càng tìm càng bế tắc. Nhưng mẹ nói rằng, không có tin nghĩa là không có tin dữ, điều đó làm cho tôi bình tĩnh hơn.

Đến một hôm, có một cậu bé chạc tuổi em gái tôi đến tìm nó, cậu bé có mang theo chiếc đàn guitar. Nhìn cây đàn mà tôi nhớ em đến da diết, đến độ cháy rực lòng. Tôi nhờ cậu bé đó dạy guitar cho mình. Tôi học chăm chỉ, cần mẫn như một chú kiến. Tôi học đánh tất cả những bản nhạc mà trước đây em đã chơi, đặc biệt là Ghost of a Rose. Nhưng dù cố gắng thế nào, tôi vẫn không chơi hay như em được, tôi nghe đi nghe lại bài hát trong chiếc đĩa em để lại bất kỳ lúc nào tôi có thời gian rảnh rỗi. Tôi để nó làm nhạc chuông điện thoại, để nó làm nhạc báo thức mỗi sáng, chỉ vì tôi muốn nghe giọng hát của em, chỉ vì tôi yêu em vô cùng.

Em gái tôi suốt ngày bị nghe bài hát đó, đâm ra cũng yêu nó như tôi. Em đề nghị tôi sẽ đánh đàn guitar, còn em tôi hát. Tôi đồng ý. Với sự giúp đỡ của cậu bé bạn em gái, chúng tôi thu âm và đưa bài hát này lên trang nhật ký của hai anh em. Trang nhật ký được trang trí bằng những bông hoa hồng trắng muốt đến độ tinh khôi.

Tôi đóng trang nhật ký mạng lại. Tôi thôi không nghe Ghost of a Rose em gửi lại. Nhưng đâu đó, bất chợt đi qua cửa hàng hoa, hay đi dạo qua ở trên khu rừng cách nhà hơn 50km, khi nhìn thấy những bông hoa hồng trắng, tôi vẫn nghĩ đến em, như đã từng hứa. Bất chợt, tôi vẫn thấy em thoáng qua trong phút chốc, vẫn thấy nhè nhẹ ở đâu đó câu nói:

“Promise me, when you see
A white rose you’ll think of me
I love you so, never let go
I will be your ghost of a rose”

Rồi tiếng đàn guitar lại vang lên, lướt nhẹ nhàng lắm, như gió, như hơi thở của em, như tiếng lòng của tôi, cả những nỗi niềm mà muôn đời nữa vẫn chưa giải thích nổi.

Ngay khi tôi quyết định chỉ dành tình yêu cho hoa hồng trắng tự đáy lòng mà ko biểu lộ ra nữa, thì bất ngờ em trở về. Với một bộ váy màu trắng tinh khôi, đội vòng nguyệt quế tết bằng hoa hồng bạch và nụ cười mãn nguyện.

Mẹ xuất hiện, nói với tôi rằng em bị ung thư phổi từ bé, em bi quan cuộc sống nên càng tập tành hút thuốc. Nhưng rồi, tình yêu Rock và tình yêu của tôi đã làm em biết rằng mình cần có nghị lực để chữa bệnh, và em sang Mỹ, chống chọi với bệnh tật và kỳ lạ rằng, em đã vượt qua nó, để trở về bên tôi. Chính mẹ tôi là người khuyên em đi, là người thay em tặng hoa hồng trắng cho tôi vào mỗi chủ nhật, là người cùng em tôi giúp tôi yêu đàn guitar hơn, giúp tôi trải qua những ngày không có em bên cạnh.



Đám cưới của chúng tôi trải đầy hoa hồng trắng. Và nụ cười của ai cũng tinh khiết và trong veo như màu hoa ấy.

HOLD ME FOR A WHILE | REDNEX

Hôm qua đã đi mất, ngày mai rồi sẽ đến, chỉ có giờ phút này đang hiện hữu, nó chính là món quà ý nghĩa nhất chúng ta dành cho nhau...


Dù biết chẳng thể thay đổi gì, nhưng ngay lúc này em vẫn muốn nghe lời anh nói: “Em hãy ở lại, anh cần có em, đừng rời xa anh…”.

Ngày mai sẽ đến thật nhanh, em muốn nghe anh nói thật lòng mình, xin anh hãy nói một lời níu giữ em lại - ngay giây phút này…

Anh lặng thinh, có lẽ đúng hơn là không biết phải nói thế nào. Chúng mình cứ đều bước sóng đôi, từng bước thân quen lắm nhưng hình như gượng gạo vô cùng.

Em cũng chẳng biết phải nói gì, trong khi rất nhiều điều cần nói. Em cứ tự nhủ thầm, cứ tự giục thầm – hãy nói với em rằng anh không thể để em ra đi, hãy nói, hãy nói đi anh... Anh ước ao, nguyện cầu một điều kì diệu xảy ra giữa lúc này – hãy vang lên lời hát “Hold me for a while”, như bài hát em gửi tặng anh - chỉ nó - mới có thể nói thay cho những điều lúc này trái tim mình đang dằng xé, đang nén lặng.



Hãy nói, hãy giữ em ở lại, bởi chỉ cần ngày mai - “Bình minh rồi sẽ mang anh rời xa”.
Đoạn đường dường như đã quen thuộc, giờ lại dài thế này? Anh vẫn chẳng nói, chỉ dừng lại, quay người nhìn thẳng vào mắt em, rồi quay đi nhưng em cảm thấy sao nước mắt như trực rơi... qua cái nhìn nhạt nhoà đẫm lệ hình như… những giọt nước trong mắt anh đang cố không trào ra, không để em nhìn thấy…

Chia tay không một lời giã biệt, có nhiều điều đôi khi không thể dùng lời, có lẽ cứ im lặng chuồi theo dòng cảm xúc, cứ níu lấy một chút ngắn ngủi, quí giá này sẽ tốt hơn cho cả hai.

Giây phút cuối, chẳng trao nhau một kỉ vật hữu hình nhưng em vẫn thấy ấm lòng vì dẫu sao chúng mình cũng đã tặng thầm một nhịp đập đồng điệu của trái tim. Em hiểu khoảnh khắc chóng vánh này rồi sẽ qua nhanh, song em tin dư âm của nó sẽ vang đến bất tận... anh ah.
Hôm qua đã đi mất, ngày mai rồi sẽ đến, chỉ có giờ phút này đang hiện hữu, nó chính là món quà ý nghĩa nhất chúng ta dành cho nhau.

Giọt nước mắt lúc này, nỗi nhớ nhung sắp đến sẽ không thể tránh khỏi… nhưng tình yêu vẫn là mãi mãi, vẫn mang một màu xanh hy vọng. Em tự nhủ trái đất tròn, rồi em sẽ gặp lại anh, chúng ta sẽ gặp lại nhau - không phải bằng giọt nước mắt chực chờ, cố nén như lúc này mà phải là nụ cười đoàn viên hạnh phúc. Chúng mình sẽ gặp nhau sau những ngày xa cách, ah nhỉ? Vấn đề còn lại, chỉ là thời gian…

Nói thế, nhưng em không thể không đối mặt với khoảnh khắc hiện tại. Em có giấu thế nào, có biện hộ thế nào đi chăng nữa thì mong anh hiểu điều em cần nhất ở anh trong giây phút này vẫn chỉ đơn giản là - hãy giữ em lại bên anh - “Hold, hold me for a while”.