Hôm qua đã đi mất, ngày mai rồi sẽ đến, chỉ có giờ phút này đang hiện hữu, nó chính là món quà ý nghĩa nhất chúng ta dành cho nhau...
Dù biết chẳng thể thay đổi gì, nhưng ngay lúc này em vẫn muốn
nghe lời anh nói: “Em hãy ở lại, anh cần có em, đừng rời xa anh…”.
Ngày mai sẽ đến thật nhanh, em muốn nghe anh nói thật lòng
mình, xin anh hãy nói một lời níu giữ em lại - ngay giây phút này…
Anh lặng thinh, có lẽ đúng hơn là không biết phải nói thế
nào. Chúng mình cứ đều bước sóng đôi, từng bước thân quen lắm nhưng hình như gượng
gạo vô cùng.
Em cũng chẳng biết phải nói gì, trong khi rất nhiều điều cần
nói. Em cứ tự nhủ thầm, cứ tự giục thầm – hãy nói với em rằng anh không thể để
em ra đi, hãy nói, hãy nói đi anh... Anh ước ao, nguyện cầu một điều kì diệu xảy
ra giữa lúc này – hãy vang lên lời hát “Hold me for a while”, như bài hát em gửi
tặng anh - chỉ nó - mới có thể nói thay cho những điều lúc này trái tim mình
đang dằng xé, đang nén lặng.
Hãy nói, hãy giữ em ở lại, bởi chỉ cần ngày mai - “Bình minh
rồi sẽ mang anh rời xa”.
Đoạn đường dường như đã quen thuộc, giờ lại dài thế này? Anh
vẫn chẳng nói, chỉ dừng lại, quay người nhìn thẳng vào mắt em, rồi quay đi
nhưng em cảm thấy sao nước mắt như trực rơi... qua cái nhìn nhạt nhoà đẫm lệ
hình như… những giọt nước trong mắt anh đang cố không trào ra, không để em nhìn
thấy…
Chia tay không một lời giã biệt, có nhiều điều đôi khi không
thể dùng lời, có lẽ cứ im lặng chuồi theo dòng cảm xúc, cứ níu lấy một chút ngắn
ngủi, quí giá này sẽ tốt hơn cho cả hai.
Giây phút cuối, chẳng trao nhau một kỉ vật hữu hình nhưng em
vẫn thấy ấm lòng vì dẫu sao chúng mình cũng đã tặng thầm một nhịp đập đồng điệu
của trái tim. Em hiểu khoảnh khắc chóng vánh này rồi sẽ qua nhanh, song em tin
dư âm của nó sẽ vang đến bất tận... anh ah.
Hôm qua đã đi mất, ngày mai rồi sẽ đến, chỉ có giờ phút này
đang hiện hữu, nó chính là món quà ý nghĩa nhất chúng ta dành cho nhau.
Giọt nước mắt lúc này, nỗi nhớ nhung sắp đến sẽ không thể
tránh khỏi… nhưng tình yêu vẫn là mãi mãi, vẫn mang một màu xanh hy vọng. Em tự
nhủ trái đất tròn, rồi em sẽ gặp lại anh, chúng ta sẽ gặp lại nhau - không phải
bằng giọt nước mắt chực chờ, cố nén như lúc này mà phải là nụ cười đoàn viên hạnh
phúc. Chúng mình sẽ gặp nhau sau những ngày xa cách, ah nhỉ? Vấn đề còn lại, chỉ
là thời gian…
Nói thế, nhưng em không thể không đối mặt với
khoảnh khắc hiện tại. Em có giấu thế nào, có biện hộ thế nào đi chăng nữa thì
mong anh hiểu điều em cần nhất ở anh trong giây phút này vẫn chỉ đơn giản là -
hãy giữ em lại bên anh - “Hold, hold me for a while”.
0 nhận xét:
Post a Comment